Mang vào mắt tôi

Mang vào mắt tôi
cả biển nước mắt
khi tôi quay đầu
nhìn vào hư vô
qua ô cửa sổ.

Nắng đậu bậu cửa,
trưa muộn lặng yên.
Tôi chờ nắng tuôn,
tuôn đầy buồng này,
để tôi bơi đi
đến khoảnh sân trống
trên nóc nhà nọ
nơi tôi sẽ ngồi
và tuôn nước mắt
như biển Thái Bình
dập dềnh sóng.

Mang vào mắt tôi
cả biển nước mắt
khi tôi nhận ra
chẳng có bến bờ
chẳng có thuyền neo
chẳng có cánh chim
chẳng có người
chỉ có hư vô
trên khoảnh sân xa
dưới trời xanh ngắt
nơi tôi sẽ ngồi
và tuôn nước mắt
như biển Thái Bình

dập dềnh sóng.