1 min read

Luận về em và tôi

Ôi những đơn côi dịu dàng
Sáng vắng chiều tàn tối lênh đênh,
Khi nỗi buồn bỗng hoá nhẹ tênh,
Và đau đớn chẳng qua là vết mực tràn loang loáng
Dưới mặt trời mượt mà như bơ chảy.

Em muốn vẫy vùng—
Chẳng muốn thẩn thơ
Như những hạt bụi trong nắng kia lững lờ.
Em muốn trầm bổng—
Chẳng muốn êm đềm
Như thuyền tôi bềnh bồng trưa gió lặng.

Nhưng em ơi tôi ngàn lần đếch quan tâm!
Tình em chăng, xin em tuỳ tiện.
Ôi hai ta hai kẻ qua đường,
Thiêu đốt lòng bằng những khao khát vô phương.
Tôi về nơi tôi,
Em về nơi em,
Và sẽ chỉ đâu đó lúc ngày tàn bảng lảng
Ngẫm về nhau trong những hối tiếc xêm xêm.